Nguyễn Đình Chiểu
Danh sĩ cận đại, hiệu Trạch Phủ, quê làng Tân Khánh, huyện Bình Dương, tỉnh Gia Định (nay thuộc Tp Hồ Chí Minh). Con cụ Nguyễn Đình Huy và Trương Thị Thiệt, thân phụ ông vốn ở huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên.
Năm 1843 ông đỗ Tú tài ở trường thi Gia Định lúc 21 tuổi. Năm 1847 ông ra Huế học thêm để chờ khoa thi năm 1849. Bỗng được tin mẹ mất, ông trở về chịu tang, dọc đường bị bệnh rồi mù cả đôi mắt. Giặc Pháp xâm chiếm Gia Định, ông lui về ở Ba Tri, tỉnh Bến Tre, tiếp tục dạy học và làm thuốc. Vốn nhiệt tình yêu nước, ông liên hệ mật thiết với các nhóm nghĩa binh của Đốc binh Nguyễn Văn Là, lãnh binh Trương Định. Trong cơn quốc biến, ông lên tiếng căm hờn bọn cướp nước trong bài Chạy giặc. Ông tích cực dùng văn chương kích động lòng yêu nước của sĩ phu và nhân dân. Năm 1888, ông mất thọ 66 tuổi. Cả nước đều thương tiếc kính trọng ông. Nguyễn ĐÌnh Chiểu không những là một nhà thơ lớn mà còn là một chiến sĩ, một nhà văn hóa của nhân dân ta hồi cuối thế kỷ XIX.