Nguyễn Du
Thi hào, tự Tố Như, hiệu Thanh Hiên, quê làng Tiên Điền, huyện Nghi Xuân, trấn Nghệ An (nay là Hà Tĩnh), nhưng sinh ở Thăng Long. Đến triều Gia Long vời ông ra làm quan, bổ làm tri huyện Phù Dung, rồi đổi làm Tri phủ Thường Tín. Năm 1805, ông thăng hàm Học sĩ điện Đông các, rồi thăng Cần chánh điện học sĩ và được cử làm Chánh sứ đi Trung Quốc. Đi sứ về ông được thăng Hữu tham trị bộ Lễ. Đến năm 1820, lại được cử làm Chánh sứ sang Trung Quốc lần nữa, nhưng chưa kịp đi thì ông bịnh mất lúc 55 tuổi. ông mất ở Huế, lúc đầu táng ở xã An Ninh, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên, 4 năm sau (1824) mới cải táng ở quê nhà Tiên Điền. Các tác phẩm chính của ông: Đoạn trường tân thanh (tức Truyện Kiểu), Thanh hiên thi tập, Nam Trung tạp ngâm, Bác hành tạp lục. Thơ Nguyễn Du mang nhiều hình ảnh, dạt dào tình cảm, đầy thi tính cả trong thơ chữ Việt và chữ Hán.