NGÔ THÌ SĨ (1726-1780)
Ngô Thì Sĩ tự Thế Lộc, hiệu Ngọ Phong, đạo hiệu Nhị Thanh cư sĩ; là nhà sử học, nhà văn, nhà thơ nổi tiếng ở thế kỷ 18 tại Việt Nam. Ông quê tại làng Tả Thanh Oai (làng Tó), huyện Thanh Oai, trấn Sơn Nam (sau thuộc tỉnh Hà Đông, nay thuộc huyện Thanh Trì, Hà Nội), trong một dòng họ lớn ở làng có nhiều người nổi tiếng hay chữ, đỗ đạt. Ông là thân phụ của các danh sĩ: Ngô Thì Nhậm, Ngô Thì Chí, Ngô Thì Trí, Ngô Thì Hương và là nhạc phụ của danh sĩ Phan Huy Ích.
Năm 1756, nhân đỗ đầu một kỳ thi tuyển người, Ngô Thì Sĩ trở thành một thành viên trong Văn ban của phủ chúa Trịnh, được giao trách nhiệm soạn thảo giấy tờ, và làm Tùy giảng cho con chúa là Thế tử Trịnh Sâm. Từ đó ông giữ nhiều trọng trách của triều đình, như: Hiến sát sứ Thanh Hoa; Hiệu lý Viện Hàn lâm kiêm Hiệu chính quốc sử, sau đó thăng Thiêm đô ngự sử; Tham chính Nghệ An; Đốc trấn Lạng Sơn.
Trên lĩnh vực sử học, ông là một sử gia nổi tiếng, với những công trình như: Việt sử tiêu án, Đại Việt sử ký tiền biên, Đại Việt sử ký tục biên… là những tác phẩm có nhiều tư liệu quý giá, thể hiện tinh thần dân tộc sâu sắc, được các nhà sử học đời sau trích dẫn lại.
Văn thơ của ông và các con ông thành một phái gọi là Ngô gia văn phái, nổi tiếng đương thời.